Con tự kỷ, chồng bỏ đi, tôi mất tất cả vì mải mê kiếm tiền trên mạng

Thứ ba - 19/09/2017 21:54
Việc bán hàng qua mạng của tôi suốt 24/24. Nên tôi nghĩ ra cách đưa điện thoại cho con xem và bớt nghịch. Một ngày chúng tôi đưa con về quê, mọi người hỏi con không trả lời, con cứ lao thẳng ra ao và nhảy ùm xuống.
Con tự kỷ, chồng bỏ đi, tôi mất tất cả vì mải mê kiếm tiền trên mạng

Tôi năm nay 30, hai vợ chồng tôi bằng tuổi nhau. Chúng tôi có hai năm yêu đương để tìm hiểu sau đó mới quyết định cưới. Chồng tôi theo như người khác nhận xét là người tâm lý hay giúp đỡ mọi người, vui tính.

Sau khi cưới xong hai vợ chồng tôi làm việc mỗi người một nơi. Tôi thì làm kế toán ở Hà Nội còn anh làm kỹ sư ở Đà Nẵng. Đường xa cách trở vì thế cuộc sống vợ chồng khó lòng hiểu nhau được. Sau đấy tôi có bầu, sức khỏe yếu nên gia đình hai bên bắt tôi nghỉ việc về quê sinh con.

Một người phụ nữ đang kiếm ra tiền tự nhiên ở nhà chăm con với một đống công việc không tên làm tôi mệt mỏi. Bên cạnh đó cứ tưởng chồng tâm lý biết giúp đỡ vợ con. Nhưng không, khi sống cùng tôi mới biết anh là người mà “việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng”. Về nhà anh chỉ ôm cái điện thoại ngồi chơi game, chơi cờ. Mọi việc nhà cửa chăm sóc con đổ dồn hết lên vai vợ. Có những lúc anh chơi game ngủ gục trên bàn phím.

Tôi cũng thử vào điện thoại để xem có gì mà anh mê mẩn vậy. Ai ngờ rằng trên điện thoại tôi được cảm thông, chia sẻ. Nhờ có Facebook tôi đã có một công việc, tôi đã kiếm được tiền. Từ đó tôi không còn phải mang danh “ăn bám chồng”. Tôi dần cảm thấy cuộc sống đỡ ngột ngạt hơn. Nhờ có lý thuyết học trên trường cộng với duyên buôn bán tôi đã kiếm được một ít tiền. Điều đó càng ngày càng cuốn tôi vào kinh doanh qua mạng. Công việc của tôi lúc nào cũng phải cầm điện thoại 24/24.

Do công việc bận rộn không có thời gian như trước nên để cho con ăn nhanh. Mỗi lần cho con ăn tôi đều cho con xem điện thoại. Dần dần tôi thấy con tôi ngồi ngoan xem không còn chạy nghịch như trước. Bên cạnh đó con tôi còn hát một số bài hát tiếng anh trẻ con rất giỏi. Bố nó còn khen nó nhận biết được các chữ số, nó còn sử dụng điện thoại sành điệu hơn cả tôi. Điều đó lại cho tôi niềm tin mình cho con chơi điện thoại là đúng.

Con tu ky, chong bo di, toi mat tat ca vi mai me kiem tien tren mang

Vào mỗi buổi tối chồng tôi ôm máy tính, tôi và con mỗi người một cái điện thoại. Rồi một ngày tôi gọi con rất nhiều nhưng không thấy con phản ứng gì với tiếng gọi của tôi. Hôm ấy tôi đưa con về quê mọi người hỏi con không trả lời, con cứ lao thẳng ra ao và nhảy ùm xuống. Mọi người hốt hoảng tưởng con không cẩn thận, nhưng không phải vậy cứ lúc nào xểnh ra là con lại lao ra ao nhảy xuống. Bao phen làm tôi thót tim vì con cứ lao ra ngoài đường không để ý xe cộ mặt cứ cắm về đằng trước chạy như thiêu thân. Tôi đã nghe đâu đó ai bảo con tôi “tự kỷ”. Tôi phòng vệ bảo họ “ác mồm” nhưng trong chính thâm tâm tôi đang lo sợ.

Tôi bàn với chồng đưa con đi khám, chồng tôi điên tiết “cô muốn con bị như thế à” “có đứa nào thông minh như con mình không 2 tuổi rưỡi đã biết đọc bảng chữ cái, biết hát tiếng anh, tự kỷ mà thế à”. Cứ thế hai vợ chồng sống trong cái niềm tin đó cho đến lúc có quá nhiều người khuyên chúng tôi cho con đi khám. Với lòng tự trọng, sự sỹ diện hão của người đàn ông chồng tôi nhất định không đi. Tôi đưa con đi khám trong sự tủi thân, sự sợ hãi, nỗi cô đơn. Trời như đổ sụp xuống trước mắt tôi “con tôi bị hội chứng tự kỷ

Trái tim tôi như bị ai bóp ngạt thở. Tôi đã từng nghe đến “tự kỷ” rất nhiều nhưng không ngờ nó lại rơi vào chính mình. Tôi báo tin cho chồng, chồng tôi vẫn không tin và cả gia đình chồng tôi cũng không ai tin. Họ cho rằng nhà họ không ai có “gen” như thế. Họ đổ lỗi lên đầu tôi không biết dạy con, để con bị bệnh. Sau đó, anh bỏ hai mẹ con tôi và đi tìm một đứa trẻ lành lặn về mặt tinh thần hơn với người phụ nữ khác, vất bỏ tôi đúng lúc tôi và con cần anh.

Bây giờ tôi thực sự hối hận cho quãng thời gian trước đây. Giá như tôi thẳng thắn trao đổi với chồng về việc dùng máy tính và điện thoại trước mặt con. Giá như tôi cương quyết không vì ép con ngồi ăn ngoan để rồi ấn điện thoại vào tay con. Và giá như tôi đừng mải mê với việc bán hàng qua mạng thì con tôi cũng không đến mức này. Tất cả là tại tôi, tôi chấp nhận tất cả để làm lại từ đầu với đứa con gái đáng thương của tôi.

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây