Lỗi lầm giữa mùa vu lan !

Thứ năm - 18/08/2016 22:42
Con đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm mẹ buồn phiền, đã tự nhủ sẽ không bao giờ cho phép mình làm chuyện gì có lỗi với mẹ,... nhưng hôm nay, giữa mùa Vu Lan Báo Hiếu, con đã khiến mẹ buồn lòng, nước mắt con cũng rơi lả chả khi mẹ gọi điện lại sau một hồi trước đó con với mẹ đã cãi nhau. Thực sự con ân hận lắm!
Lỗi lầm giữa mùa vu lan !
Con xin lỗi mẹ!!! Giá như lời xin lỗi làm mẹ và con nhẹ lòng hơn, nhưng có lẽ điều đó chẳng thể xảy ra, bởi khi con làm sai một điều gì đó, con chỉ biết âm thầm xin lỗi, chứ chưa bao giờ dũng cảm nói trước mặt mẹ, hay đơn giản là lời con luôn thường trực trong lòng mình: “con yêu mẹ!”. Chưa bao giờ con làm được điều đó, con rất giận chính mình. Và giá như, ngay lúc này, con được ôm mẹ vào lòng thì có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có lẽ trong tim con sẽ được an ủi,... Giá như con được nức nở trước mặt mẹ và nói lời “con xin lỗi và yêu mẹ nhiều lắm!”
Từ khi con bước chân vào ngôi trường Đại học, cuộc sống gia đình càng lúc càng khó khăn nhiều hơn, thay vì ba là người phải đi làm xa nhà thì mẹ đã làm thay điều đó, còn ba lo ruộng nương nặng nhọc hơn. Con phải lớn, và đã phải đánh đổi nhiều thứ, mọi thứ không còn như lúc trước...

Kể từ ngày con ra thành phố sống và học tập, mọi yêu thương dường như được thay đổi. Ngày còn nhỏ, nếu như yêu thương là được ở cạnh mẹ, được mẹ lo cho miếng ăn, giấc ngủ, được mẹ chăm sóc mỗi khi ốm đau,... thì bây giờ, yêu thương thay bằng những nỗi nhớ triền miên, thay bằng những giọt nước mắt tủi thân khi vấp ngã, đơn độc, thay bằng lời nhắc nhở phải biết chăm sóc bản thân qua những cuộc điện thoại, thay bằng tâm luôn đếm ngược những tháng ngày được trở về nhà để được sum họp đông đủ, được quây quần bên nhau như thời ấu thơ,... Mẹ ơi! Yêu thương như vậy khiến con mệt mỏi lắm, khiến con ấm ức lắm, mẹ có biết đã bao ngày con thầm ước con được nhỏ lại, đã bao đêm con giật mình tỉnh giấc chỉ vì đang mơ một giấc mơ không trọn vẹn, giấc mơ về gia đình mình...
 

Rồi ngày tháng trôi qua, con quen dần với cuộc sống tự lập, con tự thấy bản thân mình đã cứng cáp hơn một, con muốn phụ ba mẹ một phần nào đó và đã xin đi làm thêm. Con cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản, dễ dàng, nhưng cuộc đời thường không như mơ. Mọi thứ làm con mệt mỏi, áp lực vô ngần, những lúc như vậy con chỉ muốn nói tất cả những khó khăn đó với mẹ, nhưng con đã không làm vậy, mỗi lần điện thoại cho mẹ mọi mệt mỏi trong con đều vơi đi phần nào, thay vì than vãn con đã nói với mẹ con làm được, nói để mẹ yên lòng, nói để mẹ không cần phải lắng lo về con thêm nữa, chỉ vì con rất thương mẹ.

Cuộc đời luôn như vậy, khi bạn cố bảo vệ một thứ gì đó để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn trong sự an bài của bạn mà quên đi rằng vốn dĩ bên trong nó đã rạn nứt, bạn quên đi rằng sẽ đến một lúc nó sẽ theo đó mà đổ vỡ ra, bạn quên đi rằng đến lúc đó sẽ còn tồi tệ hơn... thì bạn còn ngốc lắm. Cuộc đời vốn dĩ không đơn giản như chúng ta thường nghĩ. Và hôm nay, nó đã đổ vỡ!
Con gọi điện thoại cho mẹ và chủ động xin tiền, có lẽ mẹ ngạc nhiên vì trước giờ con thường không như vậy, nhưng rồi mẹ cũng hiểu và tin tưởng con gái mẹ không tiêu xài hoang phí. Mẹ khuyên con sao không làm thêm gì đó để có thêm đồng ra đồng vào, vì mẹ thấy sinh viên bây giờ ai cũng làm thêm cả. Nói đến đây con như muốn tuôn ra tất cả những chịu đựng bấy lâu mà con giấu mẹ, mẹ đâu biết sau một tháng làm thêm trong kì nghỉ hè con đã đánh đổi bao nhiêu là áp lực, mẹ đâu biết rằng con không chịu được sự sai bảo từ người khác, mẹ vô tình quên mất rằng vào năm học, con không còn thảnh thơi hơn lúc trước,...
on không phải là con nhà tiểu thư, nhưng thực sự trước giờ con chưa làm gì nặng nhọc, bây giờ lăn lộn với đời, với con nó chẳng đơn giản chút nào, không phải con không muốn phụ ba mẹ, thực tế thì con đang cố gắng tìm một công việc nhàn hơn nhưng phải gần trọ, vì con không có phương tiện. Mẹ đã quên hiểu cho con, thay vì khuyến khích con học, mẹ đã bảo con đi làm thêm, bao nhiêu uất ức trong con cứ nghẹn lên, và thế là con cãi nhau với mẹ. Tất cả cũng chỉ vì túng thiếu, chỉ vì còn phải lo cho em gái năm nay lên 12 nữa, con biết điều đó, con cũng đau lòng lắm mỗi khi lấy tiền từ ba mẹ. Con đã sai, đã sai khi giận và nói với mẹ những lời không đúng, con quên mất rằng mẹ cũng rất đau lòng khi đã áp đặt con những điều đó. Có người mẹ nào chẳng thương con, chẳng muốn con mình vô tư mà học tập, chỉ tại hoàn cảnh túng thiếu đã đẩy đưa, đã làm cho con người trở nên ích kỉ, khiến con người gây tổn thương cho nhau chồng chất, vô tình quên đi bao yêu thương đã vun vén bấy lâu mà đạp đổ trong phút chốc...
 

Con đã tắt máy và nấc lên từng hồi, trong lòng bao nhiêu là hỗn độn, một chút giận mẹ, nhưng cảm giác ân hận, có lỗi lại trỗi dậy hơn nhiều, và con biết mẹ cũng cảm thấy như vậy vì đã mắng con quá lời. Một lát sau, mẹ đã gọi lại cho con, con ấm ức nghẹn ngào khi nghe từ đầu dây bên kia mẹ nói rằng: “Rồi mẹ sẽ gửi tiền cho, con lo mà học và giữ sức khỏe.” Lúc đó cổ con nghẹn lại, chỉ thỏ thẻ “dạ” một tiếng, mẹ có biết con rất muốn nói lời “con xin lỗi”, mẹ có biết trong tim con đau như thế nào, mẹ có biết con đã cố nhịn khóc để được nghe mẹ nói thêm vài câu nữa, để con cảm thấy được mẹ an ủi, nhưng càng như thế, con lại khó chịu hơn nhiều. Tại sao không phải là con gọi lại cho mẹ? Tại sao con không thể dũng cảm đối diện và nói lời “con xin lỗi!”? Tại sao khi đã lớn rồi mà tâm hồn con người vẫn chẳng thể mạnh mẽ hơn một chút, vẫn cứ yếu ớt đến đáng trách? Là chỉ vì khi ở trước mẹ, con cũng chỉ là con mà thôi, mãi mãi là đứa con bé bỏng trong mắt của mẹ, chẳng có gì thay đổi ngoài tình thương cứ mỗi ngày được lớn dần hơn.
 

Mùa Vu Lan lại về, đối với mỗi người con đây là lúc thể hiện sự hiểu thảo của mình đối với mẹ, nhưng con đã không làm được điều đó mà ngược lại, đã khiến mẹ đau lòng biết bao! Dù con biết mẹ chẳng bao giờ trách con điều gì, nhưng trong tim con tràn ngập những lỗi lầm, con gái mẹ bất hiếu lắm phải không? Con hứa đó là lỗi lầm cuối cùng và con sẽ sửa sai, sẽ cố gắng học tập thành công. Con hi vọng mẹ luôn luôn mạnh khỏe, sống mãi bên anh em chúng con, bên gia đình mình,... Sau tất cả, con ước trong ngày lễ Vu Lan có thể cài lên ngực mẹ một bông hồng, ôm mẹ và nói “con yêu mẹ!”.

Giọt nước mắt hối hận vốn dĩ là giọt nước mắt muộn màng, vị mặn của nó chính là gia vị bạn nêm vào tình yêu bạn dành cho mẹ, mỗi lần khóc là một lần bạn làm cho tình yêu đó trở nên đậm hơn, dù là giọt nước mắt lỗi lầm hay hạnh phúc, khi bạn biết khóc vì mẹ mình, nghĩa là bạn thương mẹ nhiều lắm, tôi tin điều đó! Nhưng đừng bao giờ khóc quá nhiều lần hoặc khiến mẹ bạn phải khóc, vì khi đó giọt nước mắt của lỗi lầm sẽ thành sự bất hiếu, còn hạnh phúc thực sự mà mẹ bạn luôn mong chính là nụ cười rạng rỡ của con mình.
 
                                                                                                              

Tác giả bài viết: Thọ Mai

Nguồn tin: Nguoiquangnam.vn

Chú ý: Việc đăng lại bài viết trên ở website hoặc các phương tiện truyền thông khác mà không ghi rõ nguồn http://nguoiquangnam.vn là vi phạm bản quyền

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây