Con à, hãy nhớ mình là dân xứ Quảng !

Chủ nhật - 24/07/2016 04:33
Đến giờ, tôi vẫn không quên được câu nói đó của cha, người đã cho chúng tôi tất cả. Và trước lúc rời xa cuộc sống này, ông lại nhớ về quê hương, ông dặn chúng tôi đừng quên nguồn cội.
Con à, hãy nhớ mình là dân xứ Quảng !
Sáng nay, ngồi trong quán café nhỏ, tôi vô tình nghe được câu chuyện của những người con xa xứ, họ trăn trở “đường về nhà”, họ nhớ quê, nhớ gia đình…Rồi bỗng dưng, bài hát “quê hương tuổi thơ tôi” vang lên trong góc quán nhỏ, khiến lòng tôi suy nghĩ.
Tôi rời xa quê từ năm 10 tuổi cùng gia đình đi lập nghiệp, cuộc xa xứ, xa phương khiến chúng tôi đôi lúc dần quên đi tất cả, thế nhưng may mắn cho chúng tôi bởi trong bữa cơm gia đình, cha mẹ tôi đều kể về những câu chuyện quê hương, nhắc đến họ hàng, rồi tôi cũng nhớ về những kỷ niệm với thằng Thắng còm, con Loan mắm, con Hằng đen…mấy đứa bạn từ thuở chăn trâu ngoài đồng, nướng khoai, chặt mía.
 
Hồi ấy ở quê, nhà tôi còn nghèo lắm, mẹ phải thường hay đi chặt củi trên núi xa, cha thì suốt ngày lo mất đám lúa, đám khoai ngoài đồng, vất vả là thế, nhưng cái nghèo, cái khổ vẫn bám mãi trên đôi vai cha mẹ tôi.
 

 
Ngày ấy, có lẽ vì còn quá nhỏ để tôi hiểu được câu chuyện của cha, của mẹ, tôi chỉ biết rằng, hôm nào trong bữa cơm mà thiếu miếng cá, miếng cơm là tôi lại khóc to lên, hay đi học mà không có quần áo là tôi không chịu đi. Tuổi thơ tôi là những buổi trưa hè cùng mấy đứa trong xóm chạy đi chơi những trò chơi thơ bé, tôi vẫn còn nhớ như in khuôn con Hằng đen khóc mếu máo khi bị mẹ nó cầm roi đánh, rồi thằng Thắng còm thì trốn vào bụi cây khi bị mẹ đi tìm…Tất cả những điều ấy được tôi gói ghém rất kỉ nơi dòng ký ức.
Ngày cùng gia đình rời xa quê hương, tôi cũng chưa kịp nhìn mặt được thằng Thắng còm vì nó phải đi chăn trâu, con Hằng đen thì cũng khóc thút thít vì tôi phải đi xa…Còn tôi thì hứa với nó sẽ trở về thăm bọn nó.
Rồi thời gian trôi qua, cuộc sống, công việc xứ người khiến gia đình tôi phải chạy đua với tất cả, mâm cơm gia đình lúc ấy là công việc ra sao, thu nhập thế nào…đôi lúc tôi thèm và nhớ góc quê hương.
 
13406781 1160845300623257 1062704234928918730 n

Dù xa quê nhiều năm, nhưng giọng nói cha tôi vẫn giữ đặc sệt chất Quảng, mỗi khi gặp bạn bè, hay ai đó nhắc về quê hương, nhắc về nơi mà ông đã sinh ra, ông đều thao thao bất tuyệt, ông có thể kể từ sáng đến trưa về điều ấy.
Tôi nhớ, có lần nhớ quê, tôi hỏi cha về việc “khi nào trở về thăm quê hương ?”, tôi khóc và năn nỉ đòi về thăm thằng Thắng, con Loan, con Hằng trong xóm, lúc ấy, cha đã la tôi rất nhiều. Tôi biết, cha cũng rất buồn, cha cũng rất muốn về thăm cô, chú ở quê, về thăm họ hàng, thế nhưng…
Có hôm, tôi tìm được một chiếc đĩa CD nhạc những bài hát về quê hương Quảng Nam, thế là cha tôi xem như đó là báu vật, ông mở nghe thường xuyên mỗi khi rảnh, ông nhẩm hát theo từng điệu nhạc, và đôi khi tôi thấy ông khóc vì nhớ quê nhà.
Ngày em tôi được sinh ra, tôi vẫn nghe cha nói và kể với em tôi nhiều về quê hương, nguồn gốc. Cha tôi bảo: Dù chúng tôi sinh ra ở đâu, sống ở nơi nào, nhưng máu của chúng tôi, nguồn gốc của chúng tôi vẫn có dáng dấp, tính cách của một người con xứ Quảng. Cha hay nhận xét rằng, chúng tôi hay cãi, hay nóng tính, đó là tính cách nổi bật của người Quảng Nam. Những lúc như vậy, tôi đều cười và nhớ xa xăm.
Muốn cho em tôi biết về quê hương, biết về cánh đồng rơm rạ mà ba vẫn thường hay kể, chúng tôi đã có một chuyến trở về quê nhà. Năm ấy trở về, mọi thứ đều vẫn rất thân thương như ngày chúng tôi đi, có điều, bạn bè ngày ấy, giờ mỗi đứa mỗi nơi. Tôi cũng có gặp lại mấy đứa bạn thời chăn trâu, có đi cùng chúng nó ôn lại những kỷ niệm…Còn cha tôi, ông dành thời gian để đi thăm mọi người, ông đi gặp những người bạn, người quen…
 
13466344 1165360566838397 7957711001762271424 n

Ngày chia xa quê hương để trở về nơi chúng tôi đang sống, ôm các chú, các cô, và những người bạn, lần đầu tiên, tôi thấy cha khóc trước mặt tất cả mọi người…và đó cũng là chuyến đi trở về quê cuối cùng của ông.
Suốt thời gian còn lại ở cuối cuộc đời, ông nghe nhiều nhạc xứ Quảng, ông dặn em gái chúng tôi nhiều điều, bởi vì nó chưa được sống những ngày ở quê nhà.
Ngày chia xa, ông bảo với chúng tôi, không được quên nguồn cội, dù ở đâu thì cũng phải biết sống chan hòa, nghĩa tình như người dân xứ Quảng. Ông dặn tôi phải cố gắng dạy dỗ em tôi, để nó hiểu hơn về quê nhà…
Thời gian trôi qua, giờ tôi cũng là cha của những đứa trẻ, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng tâm hồn nó bằng những câu chuyện quê nhà, tôi sẽ cố gắng để đưa chúng nó trở về để thăm quê hương, thăm nguồn cội.

Và rồi, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ nói với con tôi như cha tôi đã dặn tôi: Hãy luôn nhớ mình là người dân xứ Quảng ! Hãy sống đúng với tính cách của người dân xứ Quảng: thẳng thắng, thật thà, nghĩa tình và sống có trách nhiệm với những người xung quanh…

----------
Người Quảng Nam xin giữ bản quyền bài viết này.
Tất cả các cá nhân/tổ chức đăng lại bài viết cần trích nguồn và tên tác giả.

Quý độc giả có thể gửi những câu chuyện đẹp, những kỷ niệm hay, những hình ảnh, bài viết đặc sắc về mảnh đất con người đất Quảng cho chúng tôi theo địa chỉ email: bbt@nguoiquangnam.vn hoặc liên hệ tại: http://facebook.com/nguoiquangnam.vn
Ban biên tập xin trân trọng cảm ơn tất cả những tình cảm, sự đồng hành của quý độc giả gần xa đã dành cho Chuyên trang Người Quảng Nam trong suốt thời gian qua. Sau khi tiếp nhận bài viết, hình ảnh, thông tin của quý độc giả, chúng tôi sẽ biên tập và đăng bài viết trên Chuyên trang Người Quảng Nam.   
Xin chân thành cảm ơn./

 
Tác giả: M.V
Nguồn bài viết: Nguoiquangnam.vn
Ảnh: Đỗ Vũ

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây